Tháng Chín phượt về trong nỗi nhớ chớm Thu.
Phố ráo hơn vì đợt nắng ráo hoảnh, mưa về rồi chợt tắt, cái hanh giá dần về để báo hiệu cơn mưa sắp ngang qua, hẹn lại năm sau. Bất chợt nắng những ban sáng tinh khiết.
Lơ thơ những ngày tháng Chín. Ngang qua phố cũ, hàng cây rũ bóng buổi chiều tà. Tết Thiếu nhi cũng rộn ràng khắp nơi, người người, nhà nhà và trẻ con trông ngóng ùa ra phố, nườm nượp. Ngày của trẻ con thành ngày hội của phố.
Những ngày tháng Chín chầm chậm trôi đều, hẹn cà phê sóng sánh trên góc cao của phố một ngày rỗi việc. Gốc hoa sữa già xù xì trên ô cửa sổ có vệt mưa ngày cũ lan xuống. Những chùm hoa li ti, bé bỏng, nở thành từng chùm dày đặc, trắng mướt chen dưới những kẽ lá chúm chím, e ấp. Hương thoảng qua khiến bao chiếc xe phải ngoái cổ nhìn lại để xem lại mùi hương xưa, quen thuộc, ủ ấm những bước chân đi rời khỏi phố. Dãy phố này hẹp và ngắn, quán đung đưa trên góc cao, gốc hoa sữa ngay góc hẹp, nấp dưới tán là những dãy bàn cà phê kê ngay ngắn, bao nhiêu kẻ vội vàng lơ thơ, bon chen mà quên đi cảm giác lơ đãng, quên đi xúc cảm ngây thơ, một thứ rất hồn và rất người, người ta hối lỗi khi nhận ra, “ừ đã tháng Chín mấy ngày”, đã đủ mệt mỏi khi một năm đầy tính toán vội ào qua, chỉ còn số tuổi, số ngày và mái tóc dần phai cố níu giữ lại.
Góc phố có những vệt nắng chiếu thẳng đứng. Nắng vàng rực sáng nay trải đều óng ánh trên những con đường tấp nập. Chẳng hiểu sao con người vội vàng, kin kít, gấp gáp. Đường rộng thế mà có khi cũng tắc, cũng nghẹt vì dòng người đổ ra khi trời ráo, để ngắm người khác cùng chen chân xuống phố.
Hạnh phúc làm con người ta sung sướng nhưng đau khổ và ồn ã khiến người ta dâng trào xúc cảm để sáng tác, để đồng điệu, để thả hồn vào mưa, vào nắng, vào gốc hoa sữa xù xì và những ngày tháng Chín trôi qua ngọt mát như mùi hoa sữa tỏa hương đầu phố ấy…
Tạ Ngọc Điệp