Mấy hôm nay thời tiết đỏng đảnh như gái mới lớn, thoắt vui thoắt buồn, hây hẩy đẹp xinh, nhưng cũng cong vênh khó chịu... Mỗi ngày bốn mùa, rõ rệt như có thể mân mê được trong tay. Lưng chừng tháng tư, lòng chợt mang mang trở mùa...
Ảnh minh họa (nguồn: Internet)
Tháng tư, tháng của bao loài hoa gọi về xúc cảm và kỉ niệm. Loa kèn trắng tinh khôi, hương dìu dịu những góc phố thân thuộc và yên bình. Đào rừng phơn phớt những nẻo đường ngoại ô thân quen tươi tắn. Hoa điệp vàng đung đưa nhuộm nắng thêm giòn, gợi nhớ câu hát một thuở hoa niên. Bằng lăng cũng bắt đầu lác đác tím sau cơn mưa đầu mùa mát lịm, cái sắc tím nhạt nôn nao thuở học trò vụng dại len lén trao nhau lá thư tay... Vài bông quỳ sót lại cuối mùa, nở trong hoang hoải cô đơn nhọc nhằn, như cố níu lại khoảnh khắc rực rỡ tưng bừng. Những cánh phượng đầu tiên cũng bắt đầu hé mắt gọi mùa chia tay những khoảnh khắc dấu yêu...
Lưng chừng tháng tư, lòng bề bộn. Ngồi với những người bạn đến quên mất sự có mặt của thời gian, và bất ngờ được nghe một người bạn thân quý ôm đàn hát cho nghe bài thơ của mình, cảm xúc mưng mưng xa vắng, cám ơn vì xung quanh còn có những thương yêu dìu ta đi qua hỗn mang cuộc đời...
Lưng chừng tháng tư, nhớ dòng tóc rối, đóa môi ngoan, những ngón gầy đan vào đêm se lạnh đèn vàng...
Những con đường muôn nẻo, dù đi đâu rồi cũng đổ về góc nhớ, cội nguồn của xúc cảm dấu yêu...
Tháng 4/2015
Đào An Duyên